Hồi yêu nhau, anh không nhận ra bản tính của chị lại khó ưa và quái gở đến thế. Anh yêu chị dù chị chỉ là một tiểu thương buôn bán nhỏ trong chợ còn anh là công chức nhà nước. Nhà anh cũng đồng ý cho hai người tìm hiểu rồi kết hôn, thậm chí mẹ anh còn hết lời khen chị là dân buôn bán nên nhanh nhẹn, đảm đang.
Và rồi khi đã rước chị về làm dâu trong nhà thì tất cả gia đình anh đều ngã ngửa với bao phen muối mặt khi phát hiện chị mắc bệnh siêu khó chữa, bệnh ghen tuông mù quáng.
Không biết ai đã nhồi nhét vào đầu của chị những tư tưởng lạ đời về cách giữ chồng không tưởng và cách đối phó với tình địch nếu phát hiện chồng hú hí bên ngoài. Để rồi, bao lần anh phải khốn đốn, lao đao, tức giận vì thói ghen ngớ ngẩn của chị. Trong khi anh vốn là người ngoài công việc chỉ có gia đình là trên hết, yêu chị và chiều chuộng chị hết lòng.
Anh nhớ có lần hai vợ chồng đi đám cưới của anh bạn cùng cơ quan. Vừa bước đến sảnh, có mấy cô cùng làm chung í ới gọi anh: “Này anh giai, dạo này bảnh bao, cơ bắp cuồn cuộn lên ấy nhỉ". Đang khoác tay tình cảm với chồng, chị liền buông tay xuống rồi véo một cái thật đau sau lưng anh khiến anh muốn kêu ré lên mà ngại với đám bạn nên cố nhịn. Đã thế, mặt chị xị xuống, hằm hằm lao tới mấy chỗ mấy cô kia làm anh không kịp kéo tay, bịt miệng chị lại kịp khi chị suồng sã văng những lời khó nghe: “Này nhé, có cuồn cuộn, có bảnh bao cũng là chồng nhà người ta. Xí xa xí xớn cả đám, phát mệt!”. Nghe chị nói xong, tất cả mấy cô đó đều im bặt, ngả mũ chào thua vì độ ghen vô duyên bá đạo của chị.
![]() |
Ảnh minh họa |
Anh xấu hổ quá, vội vàng xin lỗi rồi một mực kéo chị ra xe về nhà. Vừa về đến cổng, vừa nghe anh trách mắng, chị gắt gỏng cãi: “Em nói có sai không? Đàn bà đi ăn tiệc không lo mà cứ lo mắt liếc, miệng cứ tưng tưng lên khen chồng người ta. Bọn này sau này không khéo lại đi cướp chồng cho xem”. Anh vò đầu, bứt tóc vẫn đợi thời cơ nói chuyện cho chị hiểu và thôi tưởng tượng.
Ấy vậy mà, chị lại vẫn “ngựa quen đường cũ” ghen tuông vô cớ, đề phòng chồng ngoại tình bên ngoài. Biết mật khẩu facebook của chồng, chị đăng nhập rồi hủy kết bạn với tất cả danh sách nữ giới của anh, đã thế chị còn nhắn tin hù dọa cho họ trước khi hủy kết bạn: “ Nhớ đừng kết bạn lại nghe!". Nhiều cô thắc mắc với anh thì anh mới biết chuyện. Chưa nói được lời nào với chị thì chị đã nhảy vào họng: “Nếu anh yêu vợ mình thì cần quái gì quan tâm đến việc đó. Cái này là đề phòng anh lén lút mà thôi”. Anh không chịu nổi hét toáng lên: “Não cô có vấn đề à? Tôi mà lén lút thì cái nhà này đã không được yên vì cô rồi. Sao cứ nói mãi mà cô vẫn vậy? Cô không tin tưởng chồng mình thì lấy nhau làm gì?”. Chị nghe rồi thút thít khóc: “Em có muốn vậy đâu, tại em yêu anh, sợ anh ngoại tình nên mới vậy. Mấy chị ở chợ nói em không giữ chồng có ngày mất như chơi”. “Cô đi mà gọi mấy bà ở chợ về sống chung đi”. Anh nói trong tức giận rồi vội vàng bỏ lên phòng.
Đã nhiều lần anh nhắc nhở thậm chí to tiếng đe dọa chị vì thói giữ chồng ngớ ngẩn ấy mà chị vẫn không bỏ được. nhiều khi anh nghĩ căn bệnh ghen tuông bá đạo có một không hai của chị đã trở nên trầm kha và thành mãn tính mất rồi. Nhìn đâu chị cũng thấy chồng mình không trong sạch, có ý với người khác. Thậm chí khi đi ngủ chị cũng đem cả “căn bệnh” tai quái ấy vào giấc mơ rồi thều thào trong miệng: “Mày có bỏ chồng tao ra không?”.
Anh vò đầu không nghĩ cô vợ mà mình vốn yêu thương bởi sự thông minh, hoạt bát và lanh lợi ngày nào đã thay đổi đến thế. Cho dù chị rất giỏi trong việc chăm lo gia đình nhưng lại suốt ngày nghĩ trăm phương ngàn kế để kiểm soát chồng mình. Đã thế, chị lại còn bị nhồi nhét vào đầu những mưu kế, những chiêu đánh ghen siêu bá đạo của mấy cô ở chợ để đối đầu với tình địch khi phát hiện chồng hú hí. Nhắc đến đây anh vẫn tức sôi điên vì chị.
Sau một thời gian hứa hẹn không để xảy ra những phi vụ “giữ chồng” như lần trước thì chị lại tái phạm. Lần này, mức độ lại cao hơn thậm chí anh chỉ muốn có cái lỗ nẻ nào để chui vào và cắt đứt quan hệ với chị. Chiều hôm ấy, chuẩn bị tan sở thì có mấy người vào kêu í ới bảo anh ra ngay cổng trước, anh vội vàng chạy thục mạng ra xem chuyện gì. Mấy người trong công ty cũng tụ tập thành một đám đông xì xào rồi ai cũng bịt mũi vì mùi hôi nước tiểu. Anh chen vào mới biết ở đây vừa xảy ra vụ đánh ghen. Nạn nhân là cô nhân viên văn phòng và thủ phạm không ai khác là vợ anh.
Thì ra, lúc sáng khi anh đi làm đang dừng ở đường chờ hết đèn đỏ để qua thì gặp cô nhân viên đó cũng đang chờ. Hai người nói chuyện qua lại với nhau vui vẻ, laị là bà con xa mà làm cùng cơ quan nhưng cũng ít khi gặp nói chuyện. Không ngờ cuộc chuyện trò lại bị lọt ngay vào tầm ngắm của bà cô bán hàng ở chợ với vợ anh. Rồi không biết bà ta nhồi nhét cái gì đầu chị vợ để chị cầm nguyên cái bịch ni lông nước tiểu trộn phân chuột lao thẳng đến cơ quan anh, hỏi cụ thể biển số xe của cô nhân viên, gọi ra gặp hăm dọa và tặng ngay cho cô đó thứ vũ khí nặng mùi vào người mà chưa cần biết sự tình ra sao rồi phóng xe chạy luôn.
Cô nhân viên thì ấm ức vì bị đánh ghen nhầm rồi phải mất công giải thích với cả công ty. May mà ai cũng đều hiểu quan hệ họ hàng của hai người và thói hay ghen vớ vẫn của vợ anh nên chẳng ai tin nạn nhân có tội. Lúc ấy, anh phải đứng ra xin lỗi rối rít rồi chạy vèo về nhà trong tâm trạng tức tối.
Mới bước vào cổng, chị đã chạy ra to tiếng: “Bắt được tận tay nhé, cho trừa cái mặt thích hú hí với người khác”. Anh không chần chừ đưa tay lên tát một cái rõ đau vào mặt chị khiến chị ôm má khóc òa lên. “Tôi không muốn mất công giải thích với cô nữa, cũng không muốn sống chung với người mà suốt ngày đi ghen vớ ghen vẩn như cô.” Anh thẳng thừng dứt khoát. “ Đã hú hí với nhau ngay giữa đường rồi còn về đánh vợ. Anh là thằng khốn nạn!’ chị cố gân cổ lên cãi. “Hú hí? Cô có biết đó là bà con với nhà mình không? Động não một tí chứ!”. Nghe anh giải thích chị mới ú ớ rồi im bặt, tỏ vẻ ăn năn xin lỗi. Anh không thèm nghe rồi chạy lên phòng, đóng sập cánh cửa lại.
Anh ngồi thần người trên ghế, bất lực vì những gì vợ đã gây ra. Không biết sau này cô ấy còn gây ra bao nhiêu chuyện nữa chỉ vì cái thói ghen ngớ ngẩn vô căn cứ ấy dù anh đã bao lần cố gắng cải tạo mà bất thành rồi anh suy nghĩ : “Có khi nào vợ chồng anh phải hầu tòa vì cái căn bệnh quái gỡ đó của vợ?”
(Theo Trí Thức Trẻ)
" alt=""/>Màn đánh ghen siêu bá đạo của cô vợ hay tưởng tượngTrước khi đến với tôi, anh đã kể hết chuyện vì sao anh và cô người yêu cũ chia tay, khi mà cả hai người vẫn có tình cảm sâu nặng và cùng thề nguyền sống trọn đời bên nhau…
Anh được tỉnh cử đi học đại học khi anh đã bước vào tuổi 30. Anh đến giảng đường với tâm lí bỡ ngỡ, lúng túng vì trong lớp toàn những sinh viên 18, 19 tuổi. Họ vui vẻ, cởi mở, thân tình với nhau nhưng khi tiếp xúc với anh họ đều có vẻ ngại ngùng, giữ ý. Hơn họ tới một con giáp, anh thấy xưng anh với họ cũng khó mà chú cũng không hay, vì hàng ngày học cùng một lớp, ngủ chung cùng phòng, cùng ăn một suất cơm sinh viên bình đẳng như mọi người. May mắn cho anh là cô lớp trưởng xinh đẹp, lém lỉnh tên Huệ đã mạnh dạn gọi anh xưng em ngọt xớt khiến cho cả lớp hưởng ứng.
![]() |
Ảnh minh họa |
Rồi cũng cô lớp trưởng dễ thương, học giỏi đó đã chân tình, gần gũi giúp đỡ anh theo kịp chương trình suốt mấy năm đại học. Cuối cùng anh cũng có được tấm bằng tốt nghiệp đại học suôn sẻ và có chỗ làm ưng ý với kiến thức mình đã học được.
Thực ra anh dành nhiều tình cảm cho Huệ nhưng anh không dám nói. Anh thật sự cảm động, thật sự hạnh phúc khi Huệ đã chủ động nói lời yêu anh. Hai người dã có một tình yêu đẹp, hai bên gia đình đã tính đến chuyện tác thành cho đôi uyên ương, vậy mà cũng chính Huệ bất ngờ nói lời chia tay anh khi cô có được học bổng đi làm thạc sĩ ở nước ngoài.
Mặc cho anh thề thốt chung thủy đợi chờ, mặc cho anh tìm mọi cách níu giữ Huệ vẫn nhất quyết ra đi, bởi sau khi có bằng thạc sĩ cô sẽ học tiếp để lên tiến sĩ. Ước mơ chinh phục đỉnh cao trí tuệ của Huệ sẽ kéo dài gần chục năm, cô không muốn anh phải chờ đợi mình lâu như thế trong lúc tuổi anh ngày một cao, bố mẹ anh ở quê lại có mình anh là con trai trong nhà..
Khi Huệ báo tin cô lấy xong bằng thạc sĩ cũng là ngày tôi và anh làm lễ thành hôn. Ở nơi xa xôi ấy Huệ có gửi thiệp và quà cưới cho chúng tôi. Nghĩ Huệ thật tốt bụng, thật cao thượng nên không bao giờ tôi tỏ ý ghen tuông hay khó chịu khi chồng tôi và Huệ vẫn giữ liên lạc với nhau qua điện thoại.
Sau gần 10 năm miệt mài học tập, Huệ trở về. Ngày Huệ về nước, chồng rủ tôi ra sân bay đón cô nhưng tôi từ chối, để dành cho chồng và Huệ có được niềm vui trọn vẹn lúc gặp nhau. Thỉnh thoảng có dịp rỗi rãi Huệ cũng đến nhà tôi chơi, thằng con trai 3 tuổi của chúng tôi quấn Huệ lắm…
Tối hôm qua chồng về rất muộn, anh lên phòng ôm tôi vào lòng và thủ thỉ mà như van xin tôi rằng hãy thuận tình để anh “tặng” cho Huệ một đứa con, nhằm trả ơn cho Huệ suốt mấy năm trời Huệ đã giúp cho anh có tấm bằng đại học, nên anh mới có chỗ đứng đàng hoàng như ngày nay. Anh bảo Huệ đã quyết định sống độc thân, cô chỉ “xin” chồng tôi một đứa con để sau này nương tựa tuổi già mà không cần ràng buộc chồng tôi vào bất cứ nghĩa vụ, trách nhiệm nào. Thương chồng, đồng thời cũng cám cảnh cho Huệ, song tôi khó nghĩ quá…
(Theo TPO)